Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021

Sống đẹp

 

Thứ Hai Tuần XXII Thường Niên


Sống đẹp là gì hỡi bạn?


Bạn thân mến!
Tôi chắc rằng ai trong mỗi người chúng ta, dù có đạo hay ngoại đạo, hoặc theo một tôn giáo nào đi nữa thì cốt lỗi vẫn luôn hướng về điều thiện, điều lành, về sự tốt đẹp nhất. Nhưng những điều tốt đẹp ấy sẽ được vận hành theo những cách thức khác nhau. Có người cho rằng, tự bản thân mình khi sinh ra đã trở nên tốt đẹp, tài giỏi; có người thì nói nhờ công lao cha mẹ, thầy cô dạy dỗ mới nên người.
Còn đối với tôi, là một Kitô hữu, tôi không phủ nhận công ơn cha mẹ, ơn nghĩa của Đấng sinh thành, sự dạy dỗ của thầy cô giáo, và những chia sẻ bổ ích của những anh chị em, bạn bè xung quanh tôi. Nhưng trên hết tôi thầm cảm tạ Chúa, đã luôn đồng hành, che chở và nâng đỡ tôi trong mọi sự, bằng cách này cách khác, Người đã mặc khải cho tôi qua những người thân yêu trong gia đình, qua những bạn bè tôi gặp hằng ngày, và điều đó giúp tôi nhận ra sự hiện diện của Chúa, Người luôn ở bên cạnh tôi, Người không bỏ rơi tôi bao giờ!
Và sau hết tôi cũng nhận ra bản thân mình chẳng có tài năng gì hay làm được việc gì cả nếu như không có Chúa soi sáng, chỉ đường.

Lời Chúa trong Tin Mừng hôm nay ( Lc 4, 16-30), đã đánh đọng lòng tôi qua câu Tin Mừng sau đây:
"18 Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn. Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ bị giam cầm biết họ được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức, 19 "

Tôi nhận ra trước mặt Chúa chúng ta thật nhỏ bé, mọn hèn. Với quyền năng của Chúa, Người có thể làm tất cả mọi sự mà không cần ai giúp đỡ, nhưng không, Chúa vẫn muốn con người yếu đuối nhỏ bé như chúng ta cùng cộng tác với Người, để loan truyền tình yêu thương và công cuộc cứu chuộc của Người cho nhiều người được biết mà biết ăn năn hối cải.

Cầu nguyện:
Lạy Chúa, thân con yếu đuối nhưng xin Chúa hãy cứ sai con, xin hãy sử dụng con như ý Chúa muốn. Vì con luôn tin rằng mọi sự Chúa làm trên con đều tốt đẹp và tuyệt vời nhất. Xin Chúa cũng cất trên người con khỏi những sự tự cao tự mãn, để con biết vâng lời làm theo ý Chúa muốn trong sự bao dung và khiêm tốn. Xin mở rộng lòng con, để con biết yêu thương và giúp đỡ những người yếu thế hơn mình. Lạy Chúa xin hãy đồng hành cùng con luôn mãi. Amen!

Cầu Nguyện




                      Chỉ Mình Con Với Chúa
























Thứ Tư, 1 tháng 8, 2018

Ngày Học Đầu Tiên Khóa Mục Vụ Truyền Thông 31.07.2018



Ngày học đầu tiên khóa Mục vụ Truyền Thông (MVTT) 2018 của Giáo phận Mỹ Tho (GPMT) bắt đầu bằng Thánh lễ khai mạc được cử hành lúc 5g30 thứ Ba ngày 31.07.2018 tại nhà nguyện của Trung tâm Mục vụ của Giáo phận. Chủ tế Thánh lễ là Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Khảm –Giám mục Giáo phận Mỹ Tho.
Trong ngày học đầu tiên có sự hiện diện của 30 học viên đến từ các Hội dòng, Giáo xứ trong Giáo phận; ban tổ chức gồm:Cha Giuse Nguyễn Tuấn Hải, Cha Phêrô Nguyễn Thanh Hùng, cha Antôn Phạm Trần Huy Hoàng, cha Phaolô Ngô Trung Hiếu, Dì Têrêsa Huỳnh Thanh Tâm; cùng với sự  hướng dẫn của  Ban giảng huấn: Cha Giuse Vũ Hữu Hiền, Sr.Têrêsa Võ Trần Sơn Nữ Duyên Sa và chuyên viên Giuse Mai Hữu Nhật Quang.
Sau Thánh lễ là giờ điểm tâm sáng. Kế đến, buổi học bắt đầu từ 8g00. Để tạo không khí cho buổi học, Cha Philipphê đã khuấy động lớp học qua bài hò thật vui tươi.
Cha Giuse Hiền cũng góp phần tạo không khí cho lớp với bài múa chủ đề Truyền Thông, kế tiếp ngài đã dạy cho lớp cách viết và thực hành viết tin ngắn.
Kết thúc ba tiết học buổi sáng, tất cả các học viên cùng viếng Thánh Thể và đọc kinh trưa.
Từ 11g30 đến14g là thời gian các học viên dùng cơm và nghỉ trưa.
Buổi chiều,trước khi bắt đầu tiết học 15 phút, Cha Antôn Phạm Trần Huy Hoàng tập hát cho các học viên để chuẩn bị cho giờ chầu Thánh Thể buổi tối và Thánh lễ sáng hôm sau.
Từ 14g15 đến16g45, Cha Giuse Vũ Hữu Hiền tiếp tục sửa bài cho các học viên và hướng dẫn các bạn tạo gmail và blog.
Vào lúc 18g, các học viên dùng cơm tối.
Sau đó, Cha Phêrô Nguyễn Thanh Hùng chủ sự giờ sám hối cộng đồng và ban bí tích hòa giải cho các học viên.
Đến 20g, Cha Giuse Hiền tiếp tục hướng dẫn các học viên cách tạo gmail, blog và đăng tin sinh hoạt tôn giáo lên blog cá nhân của mỗi học viên.
Các học viên được nghỉ ngơi lúc 21g sau một ngày cùng nhau học tập trong niềm vui và sự hiệp thông.
Sau đây là những hình ảnh về ngày học đầu tiên khóa Mục vụ Truyền thông năm 2018 của GPMT:


Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Khảm chủ tế Thánh lễ khai mạc

Ca đoàn hát lễ là những học viên trong khóa học


Các học viên tham dự Thánh lễ một cách sốt sắng

Đức Cha Phêrô chia sẻ về sứ vụ Truyền thông trong bài giảng của Ngài

Nghi thức truyền phép 

Các học viên rước Mình Thánh Chúa


Cha Giuse Hải cảm ơn Đức Cha Phêrô

Một học viên đại diện tặng hoa cho Đức Cha Phêrô

Lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ cùng Đức Cha Phêrô

Phần "truyền lửa" của Cha Philipphê

Múa khởi động của  các học viên với Sr.Têrêsa

Giờ học đầu tiên của Cha Giuse Hiền

Phần trình bày của học viên trong bài viết tin

Cha Giuse Hiền "chỉ chiêu" cho học viên cách viết tin

Cha Giuse Hiền chỉnh sửa bài viết của các học viên

Giờ tập hát của Cha Antôn Hoàng

Múa cử điệu giữa giờ học buổi chiều 

Giờ sám hối cộng đồng của Cha Phêrô Hùng

Cha Phêrô Hùng ban bí tích hòa giải cho các học viên



Bài viết của tổ 4, khóa MVTT 2018

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2016

Tình Chúa giữa đời

Trong cuộc sống hằng ngày, chắc hẳn mỗi người trong chúng ta đều có nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau với những gì đã xảy ra với bản thân mình trong một ngày. Hỉ, nộ, ái, ố...hay một cảm xúc vô thường nào khác... Vâng,và tôi cũng vậy! Với tôi, hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Tôi cảm thấy ngày hôm nay là một ngày Chúa Nhật thật tuyệt vời; dường như Chúa đang hiện diện cùng tôi mọi lúc mọi nơi.
Cũng như những Chúa Nhật trước, hôm nay tôi vẫn đi làm ca sáng như mọi khi. Nhưng hôm nay chỉ trong 1 buổi sáng tôi đã dẫn đến 3 tour khách tham quan. Và lạ lùng thay 2 tour trong số đó là người Công giáo: 1 Việt Nam và 1 nước ngoài. Bình thường ngoài thuyết minh tôi hay hát những bài mang âm hưởng dân ca cho khách nghe; ấy thế mà hôm nay tôi lại có dịp hát những bài hát nhạc đạo một cách sốt sắng tại nơi làm việc của mình. Cả 2 đoàn khách này đều rất vui, họ còn hòa vang câu hát cùng tôi để cất lời ngợi khen tôn vinh Chúa.

Chiều tan ca, tôi về chuẩn bị đi lễ bên Nhà thờ Đồng Tiến. Sau khi nghe Cha đọc xong bài Tin Mừng dường như tôi chẳng để ý gì đến những lời Cha giảng mà cứ lo tập trung vào mấy bài hát tôi sắp đàn trong Thánh lễ. Một lúc sau tôi nhìn lên tòa giảng cũng là lúc Cha kể một câu chuyện giữa đời thường về một ông cụ Cha gặp trong bệnh viện. Cha đã giúp được ông cụ về vật chất cũng như tinh thần, giúp ông mua thuốc trị bệnh. Và giống như Chúa đã mượn tay Cha để cảm hóa trái tim của ông cụ sau mấy chục năm vắng bóng giáo đường; Ông cụ ấy đã xin Cha ban bí tích hòa giải để ông có thể mời Chúa ngự vào lòng mình.

Sau giờ lễ, trên đường về tôi ghé vào một quán miến gà ven đường mà tôi thường hay ăn. Hôm nay quán đông kín người không còn bàn trống, thế là tôi ngồi chung với một bà mẹ và 2 đứa bé. Hai cô bé rất lanh lợi và hiếu động. Cả 2 đứa đều chủ động bắt chuyện với tôi mà cứ như là đang nói chuyện với người trong nhà vậy. Sau màn hỏi tên làm quen tôi biết 2 bé đều tên My, ở nhà thường gọi là My chị và My em; đứa học lớp 3 còn đứa chỉ mới lớp 1. Hai cô bé ấy hiền lành và ngây thơ lắm. Mỗi khi 2 nàng hỏi gì mà tôi không trả lời thì 2 nàng bảo: "Cô không trả lời là con giận không thèm ăn nữa!". Mẹ 2 đứa nhìn tôi cười đỏ cả mặt nói chúng thường hay như vậy với những người chúng thân quen và quý mến. Lúc ấy trong đầu tôi lại đặt ra câu hỏi: "Chúng chỉ mới gặp mình lần đầu thôi mà?" nhưng trong lòng lại rất vui. Ăn gần xong 2 cô bé cứ theo xin số điện thoại của tôi để chúng có thể gọi mỗi khi buồn hay rảnh rỗi. Tôi chỉ mỉm cười nhìn mẹ chúng. Mẹ chúng bảo: "Cô đó là bạn mẹ, mẹ có số của cô để về nhà mẹ cho". Hai đứa không tin quay sang hỏi tôi tên của mẹ, của cha và cả dì của chúng là gì. Vì theo suy nghĩ của chúng bạn bè thì phải biết tên nhau, biết nhà ở đâu... Tôi chỉ biết cười và cười. Hai đứa lại quay sang nhìn mẹ và nói mẹ đã gạt mình rồi không chịu ăn. Tôi nói 2 đứa ăn xong rồi sẽ cho; thế là chúng quất một hơi hết luôn tô miến rồi kêu tôi đọc số điện thoại. Tôi cũng đọc cho nhưng chúng không nhớ nổi. Lúc đó mẹ chúng bảo lên xe về, chúng vội kêu mẹ cho mượn điện thoại để lưu số của tôi. Mẹ chúng không đưa và bắt lên xe nhanh để về, My chị cứ đứng khóc ròng không chịu lên xe. Bị mẹ quát mới chịu lên xe và nói vọng lại: "Cô ơi chủ nhật tuần sau cô ra quán này ăn nữa nha con sẽ ra tìm cô!". Lúc đó tôi chỉ biết gật gật đầu vẫy tay chào tạm biệt 3 mẹ con mà lòng cứ nghèn nghẹn. Tôi cảm nhận được hơi ấm tình thân như trong một gia đình khi tôi đang sống xa nhà, xa ông bà cha mẹ.

Chúa ơi! Phải chăng hôm nay Chúa đã mặc khải cho con biết sự hiện diện của Chúa; rằng Chúa luôn ở bên con, đồng hành cùng con, cùng con sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này qua những du khách, những người mà con gặp gỡ sẻ chia?
Cảm tạ Chúa đã ban cho con những điều tốt đẹp trong ngày hôm nay! Nguyện xin Chúa luôn đồng hành và dìu dắt con hơn nữa trong những ngày sắp tới. Amen!


Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Mối phúc của tôi

Hòa trong bầu không khí liên đới của tinh thần truyền thông, thứ 7 ngày 31.10.2015 nhóm Mục vụ Truyền Thông Giáo phận Mỹ Tho chúng tôi đã có buổi họp linh đạo liên hạt gồm 4 hạt: Tân An, Đức Hòa, Mỹ Tho và Cái Bè tại nhà thờ Tân An, hạt Tân An, Giáo phận Mỹ Tho.

Theo thường lệ chương trình họp bắt đầu lúc 9g30, nhưng dường như lâu ngày mới có dịp gặp gỡ nhau nên các thành viên đều đi từ rất sớm; khoảng 9g00 mọi người đã có mặt gần đầy đủ. Niềm vui càng được nhân lên khi có sự hiện diện của Cha trưởng ban Giuse Nguyễn Tuấn Hải cùng quý cha đồng hành của 4 hạt.

Khác với những buổi họp trước, buổi họp lần này nhằm giúp các thành viên gặp gỡ, chia sẻ Lời Chúa và chia sẻ cho nhau về mục vụ Truyền thông của hạt mình cũng như bản thân mình trong thời gian tham gia vào công việc Truyền thông.
Được chia sẻ trong buổi họp là bài Tin Mừng của ngày lễ các Thánh nam nữ ( Mt, 5, 1-12a) nói về các mối phúc mà Chúa ban cho con người.

Đối với tôi, trong buổi họp này tôi đã được Chúa trao ban một mối phúc thật lớn lao; đó là mối phúc của niềm vui và sự bình an trong Chúa. Tôi cảm nhận được rằng khi tôi làm cho Chúa một, Chúa sẽ ban cho tôi mười và gấp nhiều lần hơn nữa. Ấy là làm cho Chúa, còn trong các mối phúc của bài Tin Mừng, Chúa luôn rộng lòng ban các ơn ích khi tôi biết làm những điều lành cho chính tôi, thậm chí là những điều nhỏ nhặt nhất. Mối phúc niềm vui của tôi thể hiện rõ nhất trong buổi họp này là được gặp gỡ quý Cha, quý Dì và các thành viên MVTT, khi tôi vui, tôi gặp gỡ mọi người cũng vui, đúng là niềm vui được nhân lên gấp bội lần. 

Nhìn lại về ngày lễ các Thánh nam nữ, tôi cảm nhận được những việc làm của các Ngài cũng rất đơn sơ, rất khiêm tốn; các Ngài đã luôn âm thầm trong từng việc làm, từng hành động nhỏ bé, trong cả những lời cầu nguyện mà không cần ai biết hay nhớ đến. Nhưng những việc làm ấy lại xứng đáng được ghi trong "sổ khen thưởng nước Trời". Có những vị Thánh mà tới nay tôi vẫn không biết tên tuổi của các Ngài, thì lễ các Thánh nam nữ này chính là dịp để tôi nhìn lại mình và cầu nguyện cho các Ngài nhiều hơn; đặc biệt là trong những ngày đầu tháng 11, những ngày tôi có thể cố gắng tích góp các ơn ích thiêng liêng để dâng lên các Ngài và cho các tín hữu đã qua đời.

Một việc khác cũng thật ý nghĩa khi lâu rồi 4 hạt mới có dịp ngồi lại cùng chia sẻ với nhau về những thuận lợi, khó khăn cũng như đường hướng sắp tới trong công tác Truyền thông của các hạt; qua đó giúp các thành viên hiểu và gắn kết với nhau hơn không chỉ với hạt mình mà còn đối với các hạt khác.

Kết thúc buổi họp các thành viên đã có bữa cơm thân mật ấm cúng tại nhà xứ Giáo xứ Tân An, mọi người cùng ăn, cùng trò chuyện rất vui làm tôi có cảm giác như đang sống trong một đại gia đình với nhiều anh chị em. Thật bình an và hạnh phúc xiết bao.
Cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con một buổi họp linh đạo Truyền thông thật ý nghĩa, tràn ngập tình liên đới và yêu thương nhau. Xin Chúa luôn nâng đỡ, đồng hành và tiếp sức cho chúng con nhiều hơn nữa, để chúng con hoàn thành tốt sứ vụ của mình.

          

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Giã Biệt!




































































































"Mục Tử nhân lành hi sinh mạng sống mình cho đàn chiên"
 (Ga, 10,11)

Gần một tuần trôi qua! Ấy vậy mà tôi vẫn không tin vào những gì đã xảy ra, rằng Ông Cố Phêrô Nguyễn Văn Vĩnh của chúng tôi, Cha sở Giáo xứ Bằng Lăng đã ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng.
Đối với tôi, Ngài vừa là một người Cha cần mẫn, một người Thầy tận tâm và là một người bạn biết quan tâm chia sẻ.

Là một người Cha, Ông Cố đã dạy tôi những bài học về nhân bản, đạo lí làm người, đối nhân xử thế, nhất là cách sống giản dị và khiêm nhường.
Là một người Thầy, Ông Cố đã dạy tôi những bài hát Thánh ca, những ngón đàn để ca khen danh Chúa. Còn đâu nữa những "cái cốc" trên đầu ngón tay thật đau mỗi khi ngón tay tôi không tròn đều trên phím đàn; còn đâu nữa những lúc trò đàn Thầy hát một cách ngẫu hứng; còn đâu nữa những lần gần hết giờ học đàn Thầy lại bắt con ở lại học thêm bài mới...
Là một người bạn, Ông Cố luôn biết cách để lắng nghe những nỗi niềm, tâm sự của tôi từ chuyện học hành đến gia đình. Khoảng thời gian tôi học trên Sài Gòn, Ông Cố luôn căn dặn, nhắc nhở tôi mọi thứ...Người nhắc tôi phải biết cố gắng học hành nhưng cũng đừng quên Chúa, phải tìm nơi sinh hoạt trong Nhà Thờ để đi đâu mình cũng có thể phục vụ Chúa và không cảm thấy cô đơn, lẻ loi trên đất thành phố.
Mỗi lần đến ngày bổn mạng tôi, Ông Cố đều chúc mừng và không quên cầu nguyện, có lúc Người còn rao trong nhà thờ để cộng đoàn cùng cầu nguyện cho tôi. Tháng 7.2015 vừa rồi là lúc Người đang trong tình trạng bệnh nặng, ấy vậy mà Người vẫn nhớ để cầu nguyện cho tôi....
Giáng sinh cũng vậy, từ khi tôi chuyển ra Cái Bè học, sinh hoạt tại Giáo xứ Cái Bè thì mỗi dịp Giáng sinh về Người cũng gửi những cánh thiệp Giáng sinh cho tôi. Đến khi tôi lên Sài Gòn học, mỗi năm những cánh thiệp Giáng sinh ấy cũng bay theo lên tới tận Kí túc xá nơi tôi ở....
Ông Cố ơi! Còn mấy tháng nữa đâu là một mùa Giáng sinh nữa lại đến rồi! Con biết tìm đâu ra cánh thiệp Giáng sinh của Người gửi từ quê lên cho con đây! Biết tìm đâu ra những vòng tay ấm áp, những lời căn dặn, dạy bảo con mỗi khi con về lại Bằng Lăng.....

Cả đời Linh Mục người luôn sống với câu Lời Chúa đã chọn: "Mục Tử nhân lành hi sinh mạng sống mình cho đàn chiên. (Ga 10,11) ". 18 năm gắn bó với Giáo xứ Bằng Lăng, có thể nói đó là mối tình đầu và là mối tình duy nhất của cuộc đời Linh Mục mà Ông cố đã dành cho Giáo xứ Bằng Lăng. Chúng con luôn hết lòng tri ân công ơn to lớn mà Ông cố đã bỏ biết bao công sức để gây dựng nên một diện mạo mới cho Giáo xứ Bằng Lăng như ngày hôm nay. Từ một vùng đất hoang sơ, rừng rậm Người đã cải tạo, cho xây dựng biết bao công trình cho Giáo xứ.
Khoảng thời gian Ống Cố nằm viện, chống chọi với căn bệnh quái ác đang từng ngày hành hạ thân xác, Người vẫn luốn nhớ đến Giáo xứ, Bà con giáo dân của mình, hằng ngày Người đều hỏi thăm tiến độ xây cất Nhà Thờ mới của Giáo xứ.

Giờ đây, Ông Cố được về hưởng phúc vinh với Chúa trong khi Ngôi Thánh đường mà Người ấp ủ đang dang dở. Tôi tự hỏi mình: "Phải chăng Thiên Chúa muốn cất đi gánh nặng trên vai Người, để Người bớt đi phần nào cực khổ chuyện trần gian?"
Ông Cố ơi! Những ngày qua...con vẫn không tin được rằng Ông cố đã thực sự ra đi, con không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, sự thật hiển nhiên trước mắt nhưng con vẫn không sao chấp nhận được. Và rồi một Cha đã khuyên dạy con, Ông Cố ra đi đó là Thánh ý Chúa, mọi sự Thiên Chúa đã an bài, con không tin là đang chóng lại ý Chúa.

Giờ phút này đây! Ông Cố có nghe thấy những gì con đang nói không? Con sẽ tin rằng Ông Cố không còn ở thế gian này nữa! Nhưng, về phần thiêng liêng, con vẫn luôn tin rằng Ông Cố vẫn dõi bước theo con từng ngày, từng bước trong cuộc sống của con. Xin Ông Cố tiếp tục phù hộ, nâng đỡ cho Giáo xứ Bằng Lăng, nhất là công trình Nhà Chúa đang còn dang dở......
Ông Cố hãy yên lòng mà đợi đến ngày Nhà Chúa được hoàn thành! Con kính trọng và thương yêu Ông Cố nhiều lắm!
Giã biệt Người, người Cha, người Thầy, người bạn đáng kính của con.