"Mục Tử nhân lành hi sinh mạng sống mình cho đàn chiên"
(Ga, 10,11)
Gần một tuần trôi qua! Ấy vậy mà tôi vẫn không tin vào những gì đã xảy ra, rằng Ông Cố Phêrô Nguyễn Văn Vĩnh của chúng tôi, Cha sở Giáo xứ Bằng Lăng đã ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng.
Đối với tôi, Ngài vừa là một người Cha cần mẫn, một người Thầy tận tâm và là một người bạn biết quan tâm chia sẻ.
Là một người Cha, Ông Cố đã dạy tôi những bài học về nhân bản, đạo lí làm người, đối nhân xử thế, nhất là cách sống giản dị và khiêm nhường.
Là một người Thầy, Ông Cố đã dạy tôi những bài hát Thánh ca, những ngón đàn để ca khen danh Chúa. Còn đâu nữa những "cái cốc" trên đầu ngón tay thật đau mỗi khi ngón tay tôi không tròn đều trên phím đàn; còn đâu nữa những lúc trò đàn Thầy hát một cách ngẫu hứng; còn đâu nữa những lần gần hết giờ học đàn Thầy lại bắt con ở lại học thêm bài mới...
Là một người bạn, Ông Cố luôn biết cách để lắng nghe những nỗi niềm, tâm sự của tôi từ chuyện học hành đến gia đình. Khoảng thời gian tôi học trên Sài Gòn, Ông Cố luôn căn dặn, nhắc nhở tôi mọi thứ...Người nhắc tôi phải biết cố gắng học hành nhưng cũng đừng quên Chúa, phải tìm nơi sinh hoạt trong Nhà Thờ để đi đâu mình cũng có thể phục vụ Chúa và không cảm thấy cô đơn, lẻ loi trên đất thành phố.
Mỗi lần đến ngày bổn mạng tôi, Ông Cố đều chúc mừng và không quên cầu nguyện, có lúc Người còn rao trong nhà thờ để cộng đoàn cùng cầu nguyện cho tôi. Tháng 7.2015 vừa rồi là lúc Người đang trong tình trạng bệnh nặng, ấy vậy mà Người vẫn nhớ để cầu nguyện cho tôi....
Giáng sinh cũng vậy, từ khi tôi chuyển ra Cái Bè học, sinh hoạt tại Giáo xứ Cái Bè thì mỗi dịp Giáng sinh về Người cũng gửi những cánh thiệp Giáng sinh cho tôi. Đến khi tôi lên Sài Gòn học, mỗi năm những cánh thiệp Giáng sinh ấy cũng bay theo lên tới tận Kí túc xá nơi tôi ở....
Ông Cố ơi! Còn mấy tháng nữa đâu là một mùa Giáng sinh nữa lại đến rồi! Con biết tìm đâu ra cánh thiệp Giáng sinh của Người gửi từ quê lên cho con đây! Biết tìm đâu ra những vòng tay ấm áp, những lời căn dặn, dạy bảo con mỗi khi con về lại Bằng Lăng.....
Cả đời Linh Mục người luôn sống với câu Lời Chúa đã chọn: "Mục Tử nhân lành hi sinh mạng sống mình cho đàn chiên. (Ga 10,11) ". 18 năm gắn bó với Giáo xứ Bằng Lăng, có thể nói đó là mối tình đầu và là mối tình duy nhất của cuộc đời Linh Mục mà Ông cố đã dành cho Giáo xứ Bằng Lăng. Chúng con luôn hết lòng tri ân công ơn to lớn mà Ông cố đã bỏ biết bao công sức để gây dựng nên một diện mạo mới cho Giáo xứ Bằng Lăng như ngày hôm nay. Từ một vùng đất hoang sơ, rừng rậm Người đã cải tạo, cho xây dựng biết bao công trình cho Giáo xứ.
Khoảng thời gian Ống Cố nằm viện, chống chọi với căn bệnh quái ác đang từng ngày hành hạ thân xác, Người vẫn luốn nhớ đến Giáo xứ, Bà con giáo dân của mình, hằng ngày Người đều hỏi thăm tiến độ xây cất Nhà Thờ mới của Giáo xứ.
Giờ đây, Ông Cố được về hưởng phúc vinh với Chúa trong khi Ngôi Thánh đường mà Người ấp ủ đang dang dở. Tôi tự hỏi mình: "Phải chăng Thiên Chúa muốn cất đi gánh nặng trên vai Người, để Người bớt đi phần nào cực khổ chuyện trần gian?"
Ông Cố ơi! Những ngày qua...con vẫn không tin được rằng Ông cố đã thực sự ra đi, con không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, sự thật hiển nhiên trước mắt nhưng con vẫn không sao chấp nhận được. Và rồi một Cha đã khuyên dạy con, Ông Cố ra đi đó là Thánh ý Chúa, mọi sự Thiên Chúa đã an bài, con không tin là đang chóng lại ý Chúa.
Giờ phút này đây! Ông Cố có nghe thấy những gì con đang nói không? Con sẽ tin rằng Ông Cố không còn ở thế gian này nữa! Nhưng, về phần thiêng liêng, con vẫn luôn tin rằng Ông Cố vẫn dõi bước theo con từng ngày, từng bước trong cuộc sống của con. Xin Ông Cố tiếp tục phù hộ, nâng đỡ cho Giáo xứ Bằng Lăng, nhất là công trình Nhà Chúa đang còn dang dở......
Ông Cố hãy yên lòng mà đợi đến ngày Nhà Chúa được hoàn thành! Con kính trọng và thương yêu Ông Cố nhiều lắm!
Giã biệt Người, người Cha, người Thầy, người bạn đáng kính của con.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét