Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Mối phúc của tôi

Hòa trong bầu không khí liên đới của tinh thần truyền thông, thứ 7 ngày 31.10.2015 nhóm Mục vụ Truyền Thông Giáo phận Mỹ Tho chúng tôi đã có buổi họp linh đạo liên hạt gồm 4 hạt: Tân An, Đức Hòa, Mỹ Tho và Cái Bè tại nhà thờ Tân An, hạt Tân An, Giáo phận Mỹ Tho.

Theo thường lệ chương trình họp bắt đầu lúc 9g30, nhưng dường như lâu ngày mới có dịp gặp gỡ nhau nên các thành viên đều đi từ rất sớm; khoảng 9g00 mọi người đã có mặt gần đầy đủ. Niềm vui càng được nhân lên khi có sự hiện diện của Cha trưởng ban Giuse Nguyễn Tuấn Hải cùng quý cha đồng hành của 4 hạt.

Khác với những buổi họp trước, buổi họp lần này nhằm giúp các thành viên gặp gỡ, chia sẻ Lời Chúa và chia sẻ cho nhau về mục vụ Truyền thông của hạt mình cũng như bản thân mình trong thời gian tham gia vào công việc Truyền thông.
Được chia sẻ trong buổi họp là bài Tin Mừng của ngày lễ các Thánh nam nữ ( Mt, 5, 1-12a) nói về các mối phúc mà Chúa ban cho con người.

Đối với tôi, trong buổi họp này tôi đã được Chúa trao ban một mối phúc thật lớn lao; đó là mối phúc của niềm vui và sự bình an trong Chúa. Tôi cảm nhận được rằng khi tôi làm cho Chúa một, Chúa sẽ ban cho tôi mười và gấp nhiều lần hơn nữa. Ấy là làm cho Chúa, còn trong các mối phúc của bài Tin Mừng, Chúa luôn rộng lòng ban các ơn ích khi tôi biết làm những điều lành cho chính tôi, thậm chí là những điều nhỏ nhặt nhất. Mối phúc niềm vui của tôi thể hiện rõ nhất trong buổi họp này là được gặp gỡ quý Cha, quý Dì và các thành viên MVTT, khi tôi vui, tôi gặp gỡ mọi người cũng vui, đúng là niềm vui được nhân lên gấp bội lần. 

Nhìn lại về ngày lễ các Thánh nam nữ, tôi cảm nhận được những việc làm của các Ngài cũng rất đơn sơ, rất khiêm tốn; các Ngài đã luôn âm thầm trong từng việc làm, từng hành động nhỏ bé, trong cả những lời cầu nguyện mà không cần ai biết hay nhớ đến. Nhưng những việc làm ấy lại xứng đáng được ghi trong "sổ khen thưởng nước Trời". Có những vị Thánh mà tới nay tôi vẫn không biết tên tuổi của các Ngài, thì lễ các Thánh nam nữ này chính là dịp để tôi nhìn lại mình và cầu nguyện cho các Ngài nhiều hơn; đặc biệt là trong những ngày đầu tháng 11, những ngày tôi có thể cố gắng tích góp các ơn ích thiêng liêng để dâng lên các Ngài và cho các tín hữu đã qua đời.

Một việc khác cũng thật ý nghĩa khi lâu rồi 4 hạt mới có dịp ngồi lại cùng chia sẻ với nhau về những thuận lợi, khó khăn cũng như đường hướng sắp tới trong công tác Truyền thông của các hạt; qua đó giúp các thành viên hiểu và gắn kết với nhau hơn không chỉ với hạt mình mà còn đối với các hạt khác.

Kết thúc buổi họp các thành viên đã có bữa cơm thân mật ấm cúng tại nhà xứ Giáo xứ Tân An, mọi người cùng ăn, cùng trò chuyện rất vui làm tôi có cảm giác như đang sống trong một đại gia đình với nhiều anh chị em. Thật bình an và hạnh phúc xiết bao.
Cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con một buổi họp linh đạo Truyền thông thật ý nghĩa, tràn ngập tình liên đới và yêu thương nhau. Xin Chúa luôn nâng đỡ, đồng hành và tiếp sức cho chúng con nhiều hơn nữa, để chúng con hoàn thành tốt sứ vụ của mình.

          

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

Giã Biệt!




































































































"Mục Tử nhân lành hi sinh mạng sống mình cho đàn chiên"
 (Ga, 10,11)

Gần một tuần trôi qua! Ấy vậy mà tôi vẫn không tin vào những gì đã xảy ra, rằng Ông Cố Phêrô Nguyễn Văn Vĩnh của chúng tôi, Cha sở Giáo xứ Bằng Lăng đã ra đi mãi mãi về cõi vĩnh hằng.
Đối với tôi, Ngài vừa là một người Cha cần mẫn, một người Thầy tận tâm và là một người bạn biết quan tâm chia sẻ.

Là một người Cha, Ông Cố đã dạy tôi những bài học về nhân bản, đạo lí làm người, đối nhân xử thế, nhất là cách sống giản dị và khiêm nhường.
Là một người Thầy, Ông Cố đã dạy tôi những bài hát Thánh ca, những ngón đàn để ca khen danh Chúa. Còn đâu nữa những "cái cốc" trên đầu ngón tay thật đau mỗi khi ngón tay tôi không tròn đều trên phím đàn; còn đâu nữa những lúc trò đàn Thầy hát một cách ngẫu hứng; còn đâu nữa những lần gần hết giờ học đàn Thầy lại bắt con ở lại học thêm bài mới...
Là một người bạn, Ông Cố luôn biết cách để lắng nghe những nỗi niềm, tâm sự của tôi từ chuyện học hành đến gia đình. Khoảng thời gian tôi học trên Sài Gòn, Ông Cố luôn căn dặn, nhắc nhở tôi mọi thứ...Người nhắc tôi phải biết cố gắng học hành nhưng cũng đừng quên Chúa, phải tìm nơi sinh hoạt trong Nhà Thờ để đi đâu mình cũng có thể phục vụ Chúa và không cảm thấy cô đơn, lẻ loi trên đất thành phố.
Mỗi lần đến ngày bổn mạng tôi, Ông Cố đều chúc mừng và không quên cầu nguyện, có lúc Người còn rao trong nhà thờ để cộng đoàn cùng cầu nguyện cho tôi. Tháng 7.2015 vừa rồi là lúc Người đang trong tình trạng bệnh nặng, ấy vậy mà Người vẫn nhớ để cầu nguyện cho tôi....
Giáng sinh cũng vậy, từ khi tôi chuyển ra Cái Bè học, sinh hoạt tại Giáo xứ Cái Bè thì mỗi dịp Giáng sinh về Người cũng gửi những cánh thiệp Giáng sinh cho tôi. Đến khi tôi lên Sài Gòn học, mỗi năm những cánh thiệp Giáng sinh ấy cũng bay theo lên tới tận Kí túc xá nơi tôi ở....
Ông Cố ơi! Còn mấy tháng nữa đâu là một mùa Giáng sinh nữa lại đến rồi! Con biết tìm đâu ra cánh thiệp Giáng sinh của Người gửi từ quê lên cho con đây! Biết tìm đâu ra những vòng tay ấm áp, những lời căn dặn, dạy bảo con mỗi khi con về lại Bằng Lăng.....

Cả đời Linh Mục người luôn sống với câu Lời Chúa đã chọn: "Mục Tử nhân lành hi sinh mạng sống mình cho đàn chiên. (Ga 10,11) ". 18 năm gắn bó với Giáo xứ Bằng Lăng, có thể nói đó là mối tình đầu và là mối tình duy nhất của cuộc đời Linh Mục mà Ông cố đã dành cho Giáo xứ Bằng Lăng. Chúng con luôn hết lòng tri ân công ơn to lớn mà Ông cố đã bỏ biết bao công sức để gây dựng nên một diện mạo mới cho Giáo xứ Bằng Lăng như ngày hôm nay. Từ một vùng đất hoang sơ, rừng rậm Người đã cải tạo, cho xây dựng biết bao công trình cho Giáo xứ.
Khoảng thời gian Ống Cố nằm viện, chống chọi với căn bệnh quái ác đang từng ngày hành hạ thân xác, Người vẫn luốn nhớ đến Giáo xứ, Bà con giáo dân của mình, hằng ngày Người đều hỏi thăm tiến độ xây cất Nhà Thờ mới của Giáo xứ.

Giờ đây, Ông Cố được về hưởng phúc vinh với Chúa trong khi Ngôi Thánh đường mà Người ấp ủ đang dang dở. Tôi tự hỏi mình: "Phải chăng Thiên Chúa muốn cất đi gánh nặng trên vai Người, để Người bớt đi phần nào cực khổ chuyện trần gian?"
Ông Cố ơi! Những ngày qua...con vẫn không tin được rằng Ông cố đã thực sự ra đi, con không biết mình đang mơ hay đang tỉnh, sự thật hiển nhiên trước mắt nhưng con vẫn không sao chấp nhận được. Và rồi một Cha đã khuyên dạy con, Ông Cố ra đi đó là Thánh ý Chúa, mọi sự Thiên Chúa đã an bài, con không tin là đang chóng lại ý Chúa.

Giờ phút này đây! Ông Cố có nghe thấy những gì con đang nói không? Con sẽ tin rằng Ông Cố không còn ở thế gian này nữa! Nhưng, về phần thiêng liêng, con vẫn luôn tin rằng Ông Cố vẫn dõi bước theo con từng ngày, từng bước trong cuộc sống của con. Xin Ông Cố tiếp tục phù hộ, nâng đỡ cho Giáo xứ Bằng Lăng, nhất là công trình Nhà Chúa đang còn dang dở......
Ông Cố hãy yên lòng mà đợi đến ngày Nhà Chúa được hoàn thành! Con kính trọng và thương yêu Ông Cố nhiều lắm!
Giã biệt Người, người Cha, người Thầy, người bạn đáng kính của con.